Thứ Hai, 11 tháng 8, 2014

Công thức sốt cho bánh mì ruốc thần thánh



Em đã hứa sẽ share công thức sốt bánh ruốc thần thánh này với mọi người mà bận quá, hôm nay mới có thời gian rảnh ngồi gõ.

Thứ Bảy, 9 tháng 8, 2014

Bầu trời của Phương.

2h23’ chiều thứ 7, sáng nay thì mát mẻ, đến giờ này lại cảm thấy hơi âm u và lạnh lẽo.


Chiều nay mình có 2 ca học, 3 rưỡi đến 6h và 6h đến 9h kém, thế nên đúng theo lịch trình thì giờ này mình phải đang lăn quay ra ngủ như một con bò sữa con dễ thương mới đúng, thay vì là nằm để gõ kì cạch những dòng này.Nhưng nói chung nó là do cảm hứng ấy mà, tự nhiên có hứng thì mới viết được, chứ lúc thường có muốn viết mà không có hứng thì lực bất tòng tâm, ngồi đó mà cắn bút nghe con.


Chẹp, nếu mình để ý đúng thì những ngày hè oi ả nông bức đã bớt dần rồi, gần như là biến mất hẳn, cứ coi đêm qua như là cơn mưa cuối cùng của mùa hạ đi, mình đi đón tháng tám, đi đón mùa Thu.Khổ thân cái đứa mà thuần Song Ngư như mình, tinh tình thì lơ đễnh không để ý xung quanh mấy đâu, nhưng thỉnh thoảng mà đã để ý cái gì là để ý lắm cơ. Giả dụ như mùa trong năm, là cái thú mình hay nghĩ ngợi đến lắm. Mình đã từng viết một câu gì đó, đại ý như là, con người ta cứ đang ở mùa này lại mong ngóng mùa mới và nhung nhớ mùa cũ. Viết cũng thơ đấy, nhưng ngại tìm lại. Cơ mà cái ý đấy thì đúng vãi, mùa nào mình cũng ngồi kiểm nghiệm cái sự đúng của nó, năm nay mình sẽ viết về mùa hè, vậy đi.


Năm 16 tuổi, còn lưng chừng giữa bộn bề bài vở, học hành lững thững sao cũng được, chơi đã, năm sau học. Năm ý thì mình được đi du lịch nhiều nhất từ bé đến giờ, một mùa hè mà đi tận 3 cái biển, sướng mê tơi. Đấy, mùa hè trong mình đánh dốc mốc từ đấy, từ năm đấy trở xuống là mình chả có cái ý niệm qúai gì về mùa hè cả, chậc lưỡi, cũng bắt đầu lớn đây.Một năm sau, tức là năm nay, 17 tuổi. Thì mình chả được đi cái biển nào cả. Đi tong cái niềm mong ngóng được nhúng chân trần xuống cát nóng, được ngửi mùi muối biển mằn mặn, được ăn mấy thứ hải sản ngon lành và được thong dong trên mấy cái xe ôtô để đi xa khỏi Thủ đô một thời gian. Đổ bể hết cả! Tức thế chứ, thỉnh thoảng thấy dở ẹc mà đa phần thì lại thấy yêu đời, yêu cuộc sống, đang xây dựng cuộc sống hạnh phúc =)), khá là mâu thuẫn.Thế là một mùa hè ở trọn vẹn với Hà Nội cũng làm em sáng mắt sáng lòng ra chút chút. Biết tháng sáu là mùa sen, mùa mận, mùa sầu riêng chín, mùa sấu, mùa vải thiều, mùa quả boong boong. Biết tháng sáu là mùa quẳng hết sách giáo khoa đi và sống với niềm cảm hứng bất tận của Tumblr và Pinterest.. Chớp mắt cái, hết tháng bảy. Hết mùa mưa. Nhưng mà để nói cho cái đẹp nhất của mùa này: bầu trời í. Đẹp nhất nhất luôn, chả cái hồ sen nào đẹp bằng, chả con nắng, cầu vồng nào đẹp hơn. Thật, nếu mà mình chưa đặt cái tên Cô gái tháng ba, chắc mình để là Cô gái bầu trời luôn quá, haha. Mình có thói quen ngửa mặt lên ngắm trời lúc đi đường ấy, ngắm mấy cái mùa trước rồi, nhưng phải công nhận ngắm vào mùa này đẹp mê li. Mà lúc nào cũng có thể đẹp được, sáng sớm bình minh lặng lẽ, hửng sáng một chút, rồi sớm chiều, rồi hoàng hôn, lúc mà mặt trời lặn gần hết, ánh sáng nó le lói vàng vọt hoặc là đỏ tía cả một góc trời, chẹp, có mà đứng xừ nó lại trên đường mà ngắm luôn. Chung là trừ cái khoảng 12h trưa nắng như chết cha chết mẹ ra thì bạn ngắm trời lúc nào cũng đẹp luôn, kể cả khi gần bão, một cảm giác thật phấn khích!! Xời, lại nhớ cái hôm xế chiều đi qua Hồ Tây nhé, mình đang quay mặt sang bên phải nhìn cái nhà hàng bánh tôm bánh tép Hồ Tây, quay mặt sang trái phát, uồi, trời hồng hết cả rực, xinh xắn và thơ mộng vãi, cứ nhớ mãi chả quên bao giờ. Xong thỉnh thoảng lại nhớ cái lúc được bơi ngửa ở biển chứ, cứ nằm thả lỏng, thênh thang ngắm, mỗi trời và mây, mây và trời, cả chim chóc nọ kia bay lượn, mây cứ trôi trôi, góc nào gần mặt trời thì mây ánh vàng lên, mà gần mình thì mây lại trắng muốt, có đám như cục bông, có chỗ nào thành vệt trắng dài tản mát.. Ôi mình thì chỉ muốn nằm như thế lâu thật là lâu.


Viết ra được hết những gì mình nghi mấy chục ngày nay cũng vui. Mà thực chất mình định viết cái bài này với giọng buồn man mác cơ, thế quái nào… Bởi vì mình mới stalk fb ông anh mình, thấy cái note cũ, ấn vào xem thì đọc cái dòng đầu tiên: “ Buổi sáng ngày đầu tháng 10, trời lạnh, âm u và lớt phớt mưa”. Thấy buồn ghê gớm. Nhưng mà đấy, đọc xong lại nhớ nhung cái tháng Mười heo hút lạnh lẽo của cái mưa lớt phớt. Nhớ đến cảm giác ủ bánh mì ngày mưa, cảm giác cầm một cốc cà phê nóng, và cảm giác ôm ai đấy thật chặt để xin chút hơi ấm. Mà những cảm giác đấy thì nó chẳng bao giờ trọn vẹn vào mùa hè cả, chả ai ôm nhau vào mùa hè hết. Những điều đẹp đẽ là phải làm đúng mùa. Cũng như bạn ngồi chờ cầu vồng vào mùa đông ấy, lấy đâu ra cơ chứ, hoàng hôn còn chẳng đẹp nữa là..


Thôi, đi học. Mượn tạm ảnh ông anh chụp trời phát. 


"Những ngày nắng tháng Sáu
 Những ngày mưa tháng Bảy
 Heo may tháng Tám
 Dịu dàng tháng Chín
 Lãng đãng tháng Mười
 Ẩm ướt tháng Mười Một
 Lạnh giá tháng Mười Hai
 Tôi chẳng biết thời gian đã trôi nhanh hay chậm
 Gặp gỡ rồi chia cách
 Bắt đầu rồi kết thúc
 E cũng là những chuyện thường tình của cuộc sống này.."

[photocredit: Thành Thị Vespa Còi - my beloved brother]

Thứ Sáu, 1 tháng 8, 2014

Focus, I need to focus.



Tôi xoắn cái vỏ thân bút ra, mở nắp lọ, và bơm mực vào bút. Một công việc đã quá quen thuộc từ nhiều năm nay.