Thứ Tư, 25 tháng 6, 2014

Những tiệm bánh tôi qua (6)

"TOUS les JOURS xin chào!"

Tôi dám chắc nếu 10 người bước vào TLJ lần đầu tiên, thì cả 10 người đều bất ngờ và thích thú với lời chào này. Đây là văn hóa rất đáng để học tập.
Cung cách phục vụ của nhân viên cũng làm tôi khá nể quán trong lần đầu tiên, điều mà tôi hiếm khi ấn tượng với các nơi khác. Vâng, tôi luôn chú ý đến việc mình được phục vụ như thế nào, có khi còn trước cả lúc kịp đánh giá đồ ăn.

Thứ Bảy, 14 tháng 6, 2014

The Three "Before"

Chà, tôi tự hỏi không biết mình sẽ viết bài này trong bao nhiêu lâu đây?

Đó là một buổi tối thứ năm bình thường, tôi không còn nhớ rằng thời tiết như thế nào nữa. Có thể mưa, không mưa. Chỉ biết tôi đã nằm bẹp dí trên giường, đặt laptop lên người và xem phim thâu đêm đến sáng. Nguyên cả một buổi đêm. Tôi chăm chú đến mức tôi không biết đến trời sáng - tối ra sao, đêm chuyển mình thế nào; hết phim tôi mới giật mình tự hỏi tại sao mình không biết trời đã sáng? Tôi kể chuyện và mọi người hỏi tôi: Xem phim gì mà ghê thế? Tôi xin trả lời: Tôi xem Before Sunrise.

Jesse và Celine. Mùa hè năm 1995. Họ gặp nhau trên một chuyến tàu lửa xuyên Châu Âu, anh là chàng trai trẻ người Mỹ đang trên hành trình khám phá Châu Âu, còn Celine - cô gái người Pháp đang trên đường trở về Paris. Họ nói chuyện với nhau một cách tình cờ, rồi quyết định cùng nhau xuống tàu ở Vienna - thủ đô nước Áo, và ở đây một ngày. Một ngày này chính là cả bộ phim.



Hai người chỉ đi, đi, đi và nói chuyện. Những năm 90. Vienna cổ kính, Vienna đẹp thơ mộng. Vienna thanh bình và êm ả. Họ như một đôi tình nhân trẻ lang thang hết những con phố, nẻo đường của Vienna. Tôi thích sự trẻ trung, duyên dáng, nụ cười bẽn lẽn của Celine, còn Jesse, anh điển trai, khuôn mặt và tâm hồn anh tươi trẻ, anh dí dỏm, hóm hỉnh, ân cần mà quyết liệt. Họ kể cho nhau những câu chuyện vô thưởng vô phạt, về mọi thứ trên đời, về chính trị, gia đình, về tình yêu, về người yêu cũ, về cuộc sống. Một cách rất thản nhiên và dễ dàng, hai người lạ bước vào cuộc đời nhau, không hề có toan tính, nghi ngờ. Tình yêu bắt đầu đơn giản như thế. Tôi có ấn tượng hơn cả với Jesse, ánh nhìn anh dành cho cô vẫn luôn là một thứ ám ảnh tôi, khiến tôi không thể rời mắt và không thể không nghĩ đến. Đó là một cái nhìn đầy trầm tư trìu mến, có cả sự day dứt trong đó, day dứt và buồn đến não nề.






Tôi cứ cảm giác như thế suốt cả bộ phim, rằng anh là người lo nghĩ nhiều hơn, yêu thương nhiều hơn, trân trọng nhiều hơn. Cái cách anh đi bên người con gái của mình, chiều chuộng và chẳng để cô phải âu lo.. Hết sáng, đến chiều, đến tối, đến khuya, họ cứ thế đi cùng nhau, ngồi lại vài nơi với nhau, trọn vẹn với nhau. Ở tuổi 23, người ta thường có tình yêu như thế thì phải. Còn trẻ, còn đắm đuối, say đắm, rạo rực và hết mình. Tôi cũng không thể quên cái lúc họ đứng trong phòng nghe thử nhạc ở cửa hàng bán đĩa, ngại ngùng không nói lên được điều gì, không làm được cử chỉ gì, nhưng lại lén lút nhìn nhau. Khi cô nhìn anh, anh lại quay ra đằng khác, và ngược lại, khi anh nhìn cô, cô lại nhìn ra đâu đâu. Không phải 1 lần, mà là qua lại rất nhiều lần.. Tôi bị ấn tượng cái cách họ cứ tự nhiên như thế.


Rồi sao? Đến sáng là Celine phải lên chuyến tàu trở về Pháp. Đó cũng là những phút cuối cùng của bộ phim. Họ quyết định không biết địa chỉ, số điện thoại của nhau, vì nỗi sợ sẽ làm mối quan hệ trở nên nhàm chán. Những trao đổi thật nhanh.. rằng sẽ hẹn nhau ở tại bến tàu này đúng 6 tháng nữa.. cái hôn gấp gáp nồng cháy đầy nuối tiếc, như thể muốn nuốt lấy nhau. Cảnh quay chuyển về những nơi họ đi qua, những chỗ họ ngồi với nhau. Giờ đây dưới ánh sáng nhàn nhạt của Vienna buổi sớm, không còn họ nữa, thật buồn.  Và thế là cô ấy lên tàu, họ xa nhau. Mỗi người một khoang tàu riêng biệt, trên 2 chuyến tàu khác nhau, với cái hẹn 6 tháng.



Nhưng.
Họ gặp lại nhau không phải sau 6 tháng, mà là 9 năm sau đó. Jesse đã trở lại bến tàu vào cái ngày hẹn ấy, nhưng Celine không đến, đó có phải điều đáng phải day dứt nhất..?. Phần 2 "Before Sunset" được quay vào đúng 9 năm sau phần 1, theo ý muốn của đạo diễn, để phim có độ chân thực nhất. 9 năm dài xa cách, Jesse đã là một nhà văn nổi tiếng với cuốn sách kể về câu chuyện tình năm nào.. Anh đến kí sách tại một tiệm sách nhỏ nằm ngay giữa Paris, và thế là họ gặp lại nhau. Lúc này, Jesse không còn chất bụi bặm của một chàng trai trẻ nữa, mà là sự trưởng thành thực sự, sự lột xác lịch lãm của một người đàn ông đã có gia đình. Khuôn mặt anh góc cạnh hơn, và anh gầy hơn. Ở tuổi 32, Celine vẫn độc thân, cô cũng gầy đi, và ít nhiều không còn vẻ tươi trẻ của tuổi 23. Nhưng cô vẫn quyến rũ theo cách của một người phụ nữ tự tin và độc lập. Cuộc sống của anh và cô đều không ổn. Họ không tìm được niềm hạnh phúc thật sự, Jesse tỏ ra trầm hơn so với anh hồi trẻ, còn Celine đượm chút giận dữ với cuộc đời. 9 năm, nhưng tình yêu của họ vẫn còn đó, thật sự nguyên vẹn. Tôi vẫn bị ám ảnh với cách Jesse nhìn cô.


Nó làm tôi muốn khóc. Ánh nhìn buồn bã, hơi có chút bất lực, dù yêu thương vẫn đong đầy. Đuôi mắt của anh đã xuất hiện những nếp nhăn. Tôi không biết nữa, vì sao anh không hề trách cứ cô vì ngày đó cô không đến? Vì sao họ cùng đến New York nhưng số phận chỉ cho họ đi lướt qua nhau? Vì sao yêu thương phải khó khăn và đau đớn đến như vậy? Vì sao mối tình 24 tiếng lại có thể kéo dài đến 9 năm? Vì sao? Vì sao..? Vì chữ "tình", phải không?


Vẫn là những đoạn hội thoại, họ ngồi với nhau trong một quán cà phê nhỏ ở Paris. Họ lên một con thuyền, đi qua nhà thờ Đức Bà cổ kính in bóng xuống dòng sông Sein, dạo bước dọc bờ sông, nơi những đàn chim bồ câu đậu rồi lại bay vút đi. Tựa như ngày nào trên chiếc du thuyền ở Vienna. Tựa nhưa ngày nào trên những con đường nơi Vienna.
Jesse liên tục bị giục, Celine sợ anh sẽ lỡ chuyến bay. Nhưng có lẽ người bình tĩnh nhất, bình thản nhất lại là anh. Bạn còn nhớ những câu thoại Jesse nói trong ô tô không? Anh trải lòng về những nỗi đau anh phải đối mặt, về những đêm thức không trọn giấc, đầm đìa nước mắt vì hạnh phúc không trọn vẹn.. Tưởng chừng như mọi thứ vỡ òa.
Và rồi trước lúc hoàng hôn, anh cùng cô, trong căn hộ nhỏ của cô, lắng nghe tiếng cô đàn. Bài hát chính là về anh, về tình yêu xuyên thời gian không gian Celine dành cho anh. Và những câu thoại kết thúc bộ phim.
- Baby, you're gonna miss that plane.
                                   - I know.

Tôi đoán họ sẽ ở bên nhau. Làm sao có thể để vuột mất người mình yêu trong số 7 tỉ người trên Trái Đất này một lần nữa ?!



 Và đúng như vậy. Năm 2013, phần 3 của bộ phim ra đời với cái tên " Before Midnight", tức là sau đúng 9 năm nữa. Lúc này, Jesse và Celine đã có 2 đứa con gái sinh đôi. Họ đã 41 tuổi. Đã thành những người "đứng tuổi" thật sự, đối mặt với nhiều vấn đề trong cuộc sống, hôn nhân. Cãi nhau đến tóe lửa, nhưng có hề gì đâu bạn, hạnh phúc đã nằm trong tầm tay.

Tôi thích những bức ảnh ghép 3 cảnh của 3 phần lại với nhau. Nếu có thể đặt tên phụ, tôi sẽ chọn Tình Yêu cho phần 1, Thử Thách cho phần 2, và Cuộc Đời cho phần 3. Đúng vậy, nó là 3 chặng của cuộc sống: biết yêu, biết vượt qua thử thách để có được tình yêu, và cuối cùng là sống 1 cuộc đời trọn vẹn.



Tôi bỗng nhớ ra một câu chuyện nọ. Chị tôi từng hỏi: Em có thích nghe Lê Hiếu không? Tôi bảo có, tôi thích vài bài của Lê Hiếu. Chị lại kể cho tôi nghe, đại ý rằng khi chị nghe một bản tình ca Lê Hiếu hát, chị thấy đó là một người đứng ngoài tình yêu ấy, và hát về nó. Còn non nớt, còn vụng dại, còn nông nổi, khách quan. Nhưng cũng bản tình ca ấy, khi nghe Đàm Vĩnh Hưng hát, chị sẽ cảm nhận rằng, à, đây giống như một người đang sống trong tình yêu ấy, quằn quại và đau đớn đúng như cảm xúc hiện tại của nó. 
Cuối cùng thế nào? Chị tôi thích nghe Tuấn Ngọc, hoặc nữ ca sĩ Khánh Ly. Đó có lẽ là giọng hát của những người đã trải qua,  cất giọng hát bằng những cảm xúc của một người từng trải, đủ sâu sắc, đủ vững vàng cứng cỏi.. Hệt như ba phần của bộ phim này.


Tôi đoán mình sẽ xem lại bộ phim này nhiều lần nữa. Tôi cũng muốn được đến Vienna, được đến Paris. Những thước phim cũng làm tôi thêm tin tưởng vào tình yêu. Thêm mơ mộng vào tình yêu. Tôi đoán tuổi trẻ là thế, và tôi thích thế, cho dù có những người không xem nổi quá 15 phút, thì tôi lại ngấu nghiến nó từ những phút đầu tiên. 

Và xin được nhắc lại câu thoại tôi yêu nhất làm lời kết.

Isnt everything we do in life a way to be loved a little more? (Celine).


Thứ Tư, 11 tháng 6, 2014

Những tiệm bánh tôi qua (5)

Gần đây, tôi có sở thích đến những quán cà phê một mình, thấy mình giống như một người xa xứ, bước qua những cánh cửa mới lạ, ngửi thấy mùi cà phê thấm đẫm không gian, với mùi bánh mì ngào ngạt. Xung quanh là những người Tây xa lạ, mọi thứ đều xa lạ.

Chủ Nhật, 1 tháng 6, 2014

Vài bộ phim



Một sáng thức dậy, tôi thấy hộp thư đến có một tin nhắn gửi từ 11h30 đêm hôm trước. Anh nhắn: Hãy rủ người em yêu quý đi xem 12 years a slave nhé. Phim thuộc nhóm không thể bỏ qua đó.