Thứ Tư, 25 tháng 7, 2018

Một chuyện chẳng đầu cuối

Có nhiều đêm, ngồi một mình trong phòng, bó gối. Tôi ước mình có thêm một chút thời gian ngưng lại, để được đọc sách. Nếu ai đó hỏi tôi về một điều tôi tự tin nhất trên đời, thì tôi sẽ trả lời là tôi có thể - và thích đọc sách. Không phải nấu ăn.

Dạo gần đây, hay nói cách khác là trong năm vừa rồi, một cách túc tắc ngắt quãng, không có nhịp độ đều đặn: tôi mua truyện tranh. Những chồng truyện lọc cọc đi mua, những chồng truyện quý giá được tặng, tôi tích trữ, lau chùi, ngắm nghía như là con rồng ôm chặt đồng xu vàng trong bộ bài tarot ngày xưa tôi dùng. Sau nhiều năm ít đọc truyện tranh, chỉ đọc truyện chữ, tôi trở lại cuộc đua cầm cuốn truyện nhỏ trong một gang bàn tay, đọc say mê ngấu nghiến không nghĩ ngợi gì nhiều, giống như hồi con nít. 

Có lẽ mai sau đọc lại những dòng này, tôi chắc sẽ nhớ cái cảm giác man mác buồn mà tôi đang cảm thấy bây giờ. Nó khiến tôi muốn viết gì đó dù rằng tôi không thực sự biết mình nên viết gì và bắt đầu từ đâu. Hoặc viết ở đâu. Viết cho ai. Có ai đọc hay không? Tôi có muốn ai đọc được hay không? Và tôi có muốn có ai đó đáp lại lời tâm sự của mình hay không?...

Có nhiều lúc tôi thấy phiền vì mình hay cảm thấy buồn như vậy, phiền vì mình hướng nội quá đà. Được làm trò hề cho bạn bè hoặc là người mua vui hài hước cho đám đông đôi khi là ước mong của tôi. Kiểu dạng một khao khát cháy bỏng. Biết đâu được như vậy tôi cất nỗi buồn gọn ghẽ hơn. Biết đâu như vậy sự trống trải của tôi ít ra có một lối thoát, kể cả là một lối thoát chẳng tích cực gì cho cam. 

1 nhận xét: